Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 3.pdf/70

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 218 —

Chí như sự phòng bị quân giặc Tây-sơn thì binh ta cũng đũ, song hạ thần biết chắc quân Tây-sơn lúc bấy giờ, còn đương lo phòng binh cũa chúa Trịnh ngoài Bắc-hà, (Hà-nội) nên chưa dám đường đột cữ binh mà xong vào Giadinh đây đâu.

Vậy xin chúa-thượng phải sai một đạo binh tức tốc kéo lên Nam-vang, hiệp với Hồ-văn-Lân, đặng chống cự quân Xiêm, mà giử quyền bảo-hộ, nhứt diện truyền cho vua Caomman, và quan nhiếp-chánh là Chiêu-căng-Mu, bảo phải hội tập binh mả Cao-man, tấn lên Ô-đôngĐế-Thiên Đế-Thích, mà cự địch với binh Xiêm, nhứt diện lại truyền lịnh bố cáo cho tướng sỉ và cả nước Caoman biết rằng: Ta đả đem đại binh cứu viện nước nó, đặng cho binh sỉ dân Caoman ỷ có thế ta, thì tráng kiện tâm thần, và nống sức vững lòng mà cự chiến với giặc, còn binh ta thì cứ việc theo sau cầm quyền giám đốc cho chúng nó thì đủ. Như thế thì có sợ gì là không thắng đặng quân Xiêm, và sợ gì là chẳng đặng bảo tồn quyền lợi ta trong nước Chơn-Lạp, hà tất phải bỏ quyền bảo hộ mà cầu hòa cùng Xiêm, cho hắn khinh khi tự đắc.

Các quan nghe Trần-đại-Thể nghị luận mấy đều, thì cã thãy đều ý hiệp tâm đầu, và cho là hữu lý.

Nguyển vương nghe rồi liền phán rằng:

— Thế nào ta cũng phãi cứu viện Caoman cho gấp, đặng giữ gìn quyền bão hộ ta mới đặng, nếu chậm trể thì quân Xiêm kéo đến đoạt thủ thành đô Nam-vang (Phompenh) và bắt vua Caoman đặng rồi, thì khó bề tranh dành lại được, vả lại nước