Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 3.pdf/14

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 162 —

thiêm-Lộc nghị luận mấy lời, thì nghiêm sắc mặt mà nói rằng:

— Ta chẵng phải nhu nhược như Hiến-đế, hôn mụi như Bình-Đế, thì ta có sợ gì Đổ-thanh-Nhơn sanh lòng Tháo, Mãng. Kế Tôn-thất-Thiện ngoài cửa bước vô, Nguyễn-vương liền đưa cái mật thơ của Triệu-Hùng cho Tôn-thất-Thiện xem.

Tôn-thất-Thiện xem rồi, bẫm rằng:

— Bẩm chúa-thượng, thật Đỗ-thanh-Nhơn nay đã chuyên quyền ỷ thế, đến đổi lương tiền trong kho đều lấy ra dùng về việc riêng của va, không chịu cấp phát cho quân cơ lính tráng trong cung viện.

Đức Nguyễn-vương nghe nói thì lữa giận phừng gan rồi nói rằng:

Ta dòm thấy Đổ-thanh-Nhơn mấy tháng nay, đã lộ ra cái mòi khinh thị ta, vậy để ta dụng một thế lực thủ đoạn cho hắn biết chừng, nói rồi đòi các tướng tâm phúc là Lê-văn-Quân, Tống-phước-Khuông, Tống-phướng-Lương Vỏ-giãng-Triêm đến Cơ-mật-Viện, và bảo các tướng ấy cứ việc thi hành như vầy như vầy......

Các tướng lảnh mạng lui về, Nguyễn-vương liền sai thị vệ đòi quan lễ-bộ thượng-thơ là Nguyển-Nghi, đến và dặn rằng:

— Quan lể-bộ ngươi phải về sắm sửa một tiệc cho long trọng, mời các tướng tâm phúc của Đỗ-thanh-Nhơn đến dự tiệc tại tư dinh cũa ngươi, và tiếp đải các tướng ấy cho tử tế, chờ chừng nào có lịnh ta, thì sẽ bải tiệc.