trong cơn tử biệt, nói rồi hai tay ôm đầu xiểu xuống.
Nặc-Vinh nghe nàng Chất-băng-Nhả than thỉ mấy lời rất thãm thiết, thì ruột héo gan xàu, và động lòng hối hận mà đáp rằng:
— Vương-phi nàng ôi! ta là một đấng nam nhi khí phách, tội ta đã làm, thì tự ta phãi nhận, ta là một đứa đã mắc bốn đều đại tội, ta phải khai ngay, không còn dấu diếm ai nữa; tội ta khi mang trời phật thánh thần, mà làm sự gian dâm tàn ngược, tội ta gây loạn cho quốc gia xã-hội, mà làm cho trong nước sanh linh đồ thán, dấy động can qua, tội ta giết anh ta mà soán ngôi, làm cho vặn-loạn cang-thường, thương tàn cốt-nhục, và ta mắt một tội với nàng, là tội ta làm cho nàng phãi thất trinh thất tiếc cùng chồng, đến đổi ngày nay nàng phải bị đường tên mũi đạn, ra thân khổ sở như vầy, thì ta còn chối gì nữa đặng.
Nàng ôi! thật ta bây giờ là một đứa đại-ác tội-nhơn, ta tự nhận tội ta với phật trời, và ta tự cáo lỗi ta cùng nàng, xin nàng tha thứ; nói tới đây thì nàng Chất-băng-Nhả té xiểu vào mình Nặc-Vinh, rồi mê mẫn tâm thần, mình nóng hừng hực như lữa.
Nàng Chất-băng-Nhả, bấy giờ lúc rên lúc khóc, cơn tỉnh cơn mê, Nặc-Vinh quì một bên, tay ôm lấy nàng, mà ruột đau đòi đoạn, một lát nàng lại rên lên, hơi thở thoi thóp, và nói tiếng thãm thiết rằng:
Chàng ôi! tội chàng thiếp đã thứ cho, mà tội thiếp thì trời không dung đặng, thế thì thiếp cùng chàng phải vỉnh biệt trong lúc bây giờ, không còn