Chiêu-căng-Mu nghe Hoàng-Hậu than thở và han hỏi mấy lời, thì ngẫm nghỉ một hồi rồi lắc đầu mà đáp rằng:
— Nặc-Vinh là một đứa loạn luân tàn bạo, lại đương lúc thế mạnh binh cường, tôi xem nội triều các quan văn vỏ thảy đều là lũ dua mị cầu vinh, tham sanh húy tử, lúc thới bình thì chúng nó là bực lộc trọng danh cao, mà cơn bát loạn thì bọn ấy là loại gà sành chó đất, chúng ta bấy giờ không còn trông mong gì đến bọn ấy nửa đặng.
Công-chúa thấy mẹ than thỉ khóc lóc với quan bão giá Chiêu-căng-Mu, thì cũng động lòng rơi lụy rồi hỏi rằng:
— Mẹ ơi! con thấy trong lúc phụ-vương sanh-tiền, mổi năm thường đem lể vật mà cống sứ vua Xiêm, nay gặp lúc nước loạn nhà nghiêng, mẹ con ta nhơn dịp nầy, sai người cầu cứu vua Xiêm, họa may người nghĩ tình cựu hảo lân ban, đem binh cứu giúp, đặng khôi phục cơ đồ và giết quân nghịch mà trã thù báo oán thì mới đặng.
Hoàng-Hậu nghe công-chúa nói, còn đương nghĩ suy lưỡng lự chưa biết quyết định lẽ nào.
Lúc bấy giờ Hoàng-tữ Nặc-In mới vừa sáu tuổi, đứng một bên mẹ thấy chị là công-chúa nói vậy, cũng rưng rưng nước mắt rồi ngó mẹ mà nói rằng:
— Mẹ ơi! con nhớ năm ngoái, quan sứ của Xiêm có cho con một cây gươm tốt quá, để con lấy gươm ấy giết chết quân nghịch mà trả thù cho cha đặng không? nói rồi chạy lại lấy cây gươm bằng cây, sơn son phết vàng, đem ra đứng trước mặt mẹ,