Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/15

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 83 —

— Bọn Nguyển-Ánh đả trốn mất rồi còn gì mà nói;

Đức Nguyển-Anh ngồi phía trong nghe nói, thì lấy mắt nháy Nguyển-huỳnh-Đức một cái, dường như bảo Huỳnh-Đức lẵng lặng mà nghe, kế một tên kia ngó tên đầu đãng mà nói rằng:

— Đại ca nói vậy, chớ tôi nghe nói bọn Nguyển-Ánh cũng còn nhiều phe đãng, tảng lạc các nơi, nếu Nguyển-Nhạc không để ý đề phòng, thì e cho bọn Nguyển-Ánh có ngày sẽ đem binh trỡ về mà phục lại.

Tên đầu đãng bưng ly rượu uống một hơi nữa rồi nói vính cướng rằng:

Mốc xì, Nguyển-Ánh là bọn con nít, miệng còn hơi sữa lo trốn cho khõi chết là may, chớ tài gì chống cự với anh em Nguyển-Nhạc cho nổi.

Nguyển-huỳnh-Đức nghe nói, thì hơi giận tràn hông, phừng phừng sắc mặt, rồi ngó tên ấy lườm lườm mà nói rằng:

— Tên kia, mi là một đứa lục lâm thảo giá, biết chi đến việc quốc sự mà dám nghị luận chuyện thành bại của các đấng anh hùng?

Tên kia, đương ăn ăn uống uống, nói nói cười cười, thình lình nghe Nguyển-huỳnh-Đức kêu và nói mấy lời như lữa đốt vào gan, cây phan vào óc, liền đứng dậy xốc tới trước mặt Huỳnh-Đức mà nói cách xẳng xớm rằng:

— Mầy là thằng quái nào mà dám lớn lối khi thị tới tao, mầy gặp tay tao thì phần số mầy phãi hết; nói rồi giang tay nhắm ngày mặt Huỳnh-Đức đánh tới một cái rất mạnh.