Cái tiếng khóc than của cô Ngọc-Sương trước kia, thật rất thiết tha cay đắng, thỉnh thoản lọt vào lổ tai Bùi-khắc-Phú, khiến cho tướng giặc nầy đương đứng nheo mày trợn mắt, nhột ý thẹn lòng, dường như có vật chi cắn rức lương tâm, chích châm gan ruột, bổng nghe mấy lời của cô cám ơn sau đây, rất thanh nhả, rất diệu dàng, phúc chúc được mát lòng thấm dạ, và thấy cái sắc cô hiện ra rất xuê xoang kiều mị, tợ hồ có một cái điển lực mạnh mẻ phi thường, kéo ngay cặp mắt tướng giặc ấy lại, làm cho ngó sững lấy cô, không hề nháy mắt.
Lạ thay cho cái vẻ thiên kiều bách-mị của cô Ngọc-Sương, khiến cho tướng giặc nầy phải xúc động ngọn lửa dâm tình, nó phừng phực dấy lên, làm cho anh ta rối ruột mê hồn, điên hình dại dạng, rồi bước tới mỉn cười hí hởn, mà nói với cô Ngọc-Sương rằng:
— Cô ôi! xin cô chớ ngại, sự ở-nhà đến đây mà nói cho cô hay đó, là một điều nhỏ mọn, đáng gì mà cô phải cám ơn, vì tấm lòng quang niệm của ở-nhà rất triếu mến, rất thương yêu cô dẫu cho việc nguy-hiểm khó khăn thế nào, ở nhà củng chẳng nại khổ tứ lao với cô thay, huống hồ một chuyện nhỏ nhoi nầy, có chi mà gọi rằng cảm ơn cam nghỉa, còn sự cô khóc than đó là một sự tự nhiên, phụ tử tình thâm của cô đối với ông thân cô trong cơn hoạn nạn, mà cô phải động lòng ai bi thủy lụy đó thôi, chớ cô chưa có đều chi thất lễ với ở-nhà, mà phòng xin tha thứ.
Cô ôi! cô là một đóa hoa khôi, một trang tuyệt