tên đội trưỡng bước vào, lại đứng bên bàn đặng hầu người dạy việc.
Châu-văn-Tiếp xem giấy tờ rồi, day lại nói với thầy đội trưỡng rằng:
— Chiều nay ngươi phải sắm sữa y phục và đồ đạt của ta cho sẳn sàn, rồi đến cho ta dạy việc.
Tên đội trưỡng thưa vâng, lui ra.
Khi tên Thơ-ký ỡ nơi dinh quan Đốc-binh về nhà, kế sáng ra sắm sữa khăn áo rồi, cầm cái thơ của Đốc-binh đem qua cho Tri-phủ.
Quan Tri-phủ nầy vẫn là người công bình ngay thẵng, khi đặng thơ liền dỡ ra xem, thấy trong thơ quan Đốc-binh bão phãi bắt ông Cử-Khôi mà giam tra, thì lấy làm lạ và thầm nghỉ rằng: ông nầy là người thật thà chơn chất, thuỡ nay không nghe đều chi, sao quan Đốc-binh lại cáo ông có mật thông với phe đãng cũa đức Nguyển-Ánh cũng lạ; rồi day lại nói với tên Thơ-ký rằng:
— Thầy về bẩm lại với quan Đốc-binh rằng, ta sẻ thi hành việc ấy lập tức.
Nói rồi liền sai quân đi bắt ông Cử-Khôi, khi quân dẩn ông Cữ-Khôi tới nha môn, quan Phủ đã ngồi giữa thính đường và kêu ông vào mà hõi rằng:
— Ông có biết Nguyển-Ánh không?
Ông Cử-Khôi nghe hỏi thì sững sờ và đáp rằng:
— Thưa tôi không biết.
— Ông không biết Nguyễn-Ánh, mà ông có biết mấy kẽ phe đãng của người là ai không?
— Thưa ngài, tôi già cã tuổi cao tác yếu rồi, không có thù tạc vãng lai với ai, tôi chĩ biết việc trong