— Thưa ở hai bên mé sông Hậu-giang.
— Chỉ có thế mà thôi sao?
— Thưa còn một đội tuần phòng theo mé Cù-lao-mây, và một đội phân ra từng khoản mà tuần phòng từ rạch Trà-ôn, tới rạch mân-thít.
Người thanh-niên hỏi: người có nghe quân nghịch ở đâu nửa chăng? — người kia trả lời rằng: thưa không nghe.
Người thanh-niên nhiếu mày nhướng mắt ngó chăm chăm người ấy mà rằng:
Thuyền của quân nghịch đã vào cữa biển Định-an hôm qua, bây giờ nó đã tới cù-lao Đại-ngải, người có nghe chưa?
Người ấy ra vẽ lính quính rồi trả lời ngập ngừng rằng:
— Thưa tôi chưa — chưa nghe.
Người thanh niên lấy tay khoát ra một cái, tên kia lật đật đứng lại một bên rồi vòng tay, còn mắt thì châm-châm xuống đất.
Kế đó người thanh niên day qua ngó người đứng bên kia và hỏi rằng:
— Quân tuần phòng trên bộ của ta ở đâu?
— Thưa quân tuần phòng của ta đương ở nơi mé rừng tràm, đường vô Rạchgiá.
— Còn đâu nữa không?
— Thưa còn một toán quân, phân ra mỗi tốp là mười đứa, đặng đi tuần phòng các nẻo lộ khác.
— Người thanh niên nầy nghe rồi nghĩ nghị một chút và nói với hai người ấy rằng: