sai em út. Thế ra con chẳng ra gì!
Nói rồi toan tự sát!
Người mẹ nói hộ rằng:
— Nay sai thằng út, chưa chắc đã cứu được thằng thứ sống, mà chết toi mất thằng cả trước! Biết làm thế nào?
Chu-công cực chẳng đã phải sai người con cả. Viết một phong thư, đưa cho người bạn cũ là Trang-sinh, dặn rằng:
— Đến thì dâng nghìn lạng vàng vào nhà Trang-sinh; mặc ông ta làm! Cẩn-thận! Chớ tranh khôn với ông ta!
Người con cả khi đi, cũng tự đem riêng vài trăm nén vàng sang Sở...
Trang-sinh, nhà ở kề thành ngoài, giữa đám rau cỏ. Tới cửa, coi vẻ rất nghèo... Nhưng người con cả cũng đưa thư, dâng nghìn vàng, theo như lời cha dặn. Trang-Sinh nói:
— Thôi! Anh nên đi ngay! Chớ có ở lại! Dù em ra, cũng chớ hỏi tại sao mà được tha?
Người con cả ra rồi, không lại qua Trang-sinh mà ngầm ở lại, lấy của đem riêng, dâng cho một quý nhân có quyền thế ở Sở.