Trang:Su Ky Tu Ma Thien 1944.pdf/383

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.

Hạ-đại-phu, bồi-tiếp việc bàn mảnh ở sân ngoài. Trong lúc ấy còn chẳng biết bầy mối dường, hết lòng lo nghĩ... Huống chi nay thân đã sứt mẻ, làm tên lính quét-dọn, ở giữa đám hoạn-thiến, lại còn muốn mở mày, ngửng mặt, bàn phải, nói trái, chẳng hóa ra khinh Triều-đình mà làm xấu-hổ cho kẻ sĩ đời này lắm sao? Chao ôi! Chao ôi! Như tôi còn nói gì nữa! Còn nói gì nữa!

Vả chăng gốc, ngọn việc ấy cũng chưa dễ mà hiểu được... Tôi lúc nhỏ mang chút tài bất-kham; lớn không có tiếng với làng-xóm. May Chúa-thượng vì cớ ông, cha, cho được làm chút nghề mọn, ra vào trong khoảng gần-kề. Tôi cho là « đội chậu còn trông sao được trời! » Cho nên dứt sự quen-biết khách-thứa; bỏ việc gây-dựng cửa-nhà; ngày đêm nghĩ sao đem hết chút tài, sức dở-dang, một lòng chăm làm chức-vụ, để cầu cho Chúa-thượng thương yêu đến. Vậy mà việc đời thì sai hẳn, chứ có thế cho đâu!

Tôi cùng Lý-Lăng đều ở dưới cửa vua, vốn cũng không phải có thân nhau. Theo, bỏ khác đường, chưa từng có nâng chén rượu

381