Trang:Su Ky Tu Ma Thien 1944.pdf/382

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.

Đồng-Tử ngồi xe ba ngựa, Viên-Ty phải tái mặt... Từ xưa đã lấy chuyện ấy làm xấu-hổ rồi! Kìa như bọn trung-tài, làm việc gì có dính-líu đến lũ hoạn-quan, đều phải mủi lòng, huống chi là kẻ sĩ có lòng khảng-khái! Hiện nay Triều-đình tuy thiếu người, có đâu để cho kiếp sống thừa dao, cưa, được tiến-cử những người tài-giỏi trong đời?

Tôi nhờ nối nghiệp của ông, cha, được đợi tội dưới bánh xe loan, hơn hai mươi năm rồi. Vẫn thường tự nghĩ: Trên đã không biết nộp trung, theo tín, được tiếng khen là có tài, sức, mưu lạ, để gắn-bó với bậc minh-chúa; thứ nữa không hay nhặt sót, vá rách, đón hiền, tiến tài, làm vẻ-vang được những người ở rừng núi; ngoài ra lại không thể chen vào hàng ngũ, cướp thành, đánh trận, lập nên công chém tướng, giật cờ; dưới thì không có tài góp chứa công lao, lấy ngôi cao, bổng nhiều, để làm đẹp mặt cho họ hàng, bạn-hữu... Bốn điều đó, chẳng được điều nào cả, đành cẩu-hợp cho yên thân! Cái chứng-cớ không mầu-dài gì, coi đó đủ rõ...

Trước kia tôi cũng từng lạm dự vào hàng

380