tất không dám chứa ông. Rồi trói ông mà trả về Triệu! Chi bằng ông trần mình, phục bên lưỡi dìu mà xin tội, thì may ra được thoát! » Tôi theo kế ấy. Cũng may mà Đại-Vương tha cho tôi. Tôi trộm nghĩ cho người ấy là hạng dũng-sĩ, lại có mưu trí, nên có thể sai được!
Thế là nhà-vua vời Lạn-Tương-Như vào, hỏi rằng:
— Vua Tần đem mười lăm thành xin đổi viên ngọc của Quả-nhân, có thể cho được không?
Tương-Như nói:
— Tần mạnh mà Triệu yếu, không cho không được!
Nhà-vua nói:
— Lấy ngọc ta mà không cho thành ta thì làm thế nào?
Tương-Như nói:
— Tần lấy thành đổi ngọc mà Triệu không cho, lỗi ấy ở Triệu. Triệu cho ngọc mà Tần chẳng cho thành, lỗi ấy ở Tần. Cứ hai chước đó, thà cho, để Tần chịu lỗi!
317