— Chuyện đó khó lòng lấy miệng lưỡi mà cãi được. Thế nhưng trong đời có bốn người là hạng nhà-vua không sao vời nổi. Bốn người ấy già rồi, đều cho là nhà-vua hay khinh người, nên trốn lẩn vào trong núi, giữ nghĩa không làm tôi nhà Hán. Thế nhưng nhà-vua vẫn chuộng bốn người ấy. Nay ông nếu có thể không tiếc lụa, là, vàng, ngọc; bảo Thái-Tử viết bức thư thật nhũn nhặn; sắp xe cho êm; nhân sai tay biện-sĩ cố mời đến; đến thì đãi là bực khách; thời thường để theo vào chầu cho nhà-vua trông thấy. Tất nhiên phải lấy làm lạ mà hỏi. Hỏi rồi nhà-vua biết bốn người ấy là giỏi, thì là một cách giúp-đỡ đó...
Lã-Hậu bèn sai Lã-Trạch, cho người đem thư của Thái-Tử, hạ lời, hậu lễ, đón bốn người ấy. Bốn người đến, làm khách nhà Kiến-Thành-Hầu.
Năm thứ mười một nhà Hán, Kình-Bá làm phản. Nhà vua ốm, muốn cho Thái-Tử đem quân đi đánh. Bốn người mới bảo nhau rằng:
— Ta lại đây cốt để giữ cho còn Thái-Tử. Nay Thái-Tử đem quân đi, việc nguy mất rồi!