Tôi dẫu muốn hầu mãi túc-hạ, có dễ được đâu!..
Kinh-Kha nói:
— Thái-tử chẳng nói, tôi cũng định sang hắn! Giờ đi mà không có gì làm tin, thì vua Tần chưa dễ gần được. Kìa Phàn-Tướng-quân, vua Tần treo giải mua: vàng nghìn cân, ấp muôn nhà! Nếu được cái đầu của Phàn Tướng-quân, cùng tấm địa-đồ đất Đốc-Cang của nước Yên, để dâng vua Tần, thì vua Tần tất bằng lòng ra mắt tôi! Tôi mới có cách để đền ơn!
Thái-tử nói:
— Phàn-Tướng-quân cùng-khổ về với Đan, Đan không nỡ lấy việc riêng của mình mà làm đau lòng trưởng-giả, xin túc-hạ nghĩ lại!
Kinh-Kha biết Thái-Tử không nỡ, bèn lén ra mắt Phàn-Ô-Kỳ mà rằng:
— Nước Tần đãi tướng-quân thật là thảm-độc! Cha, mẹ, họ hàng, đều bị giết hết. Nay nghe mua đầu của Tướng-quân vàng nghìn cân, ấp muôn nhà, vậy làm ra làm sao?
Ô-Kỳ ngửa mặt lên trời, thở dài, sa nước mắt mà rằng: