Lại xin mặt Tây hẹn với Tam-Tấn; mặt Nam kết liên Tề, Sở; mặt Bắc mua chuộc Thiền-Vu, bấy giờ mới có thể tính được!
Thái-Tử nói:
— Kế của Thái-Phó, mất nhiều ngày tháng lắm! Lòng tôi tức đã mê! Sợ không đợi được giây lát! Chẳng những thế, Phàn-Tướng-quân là người cùng khổ ở đời, đem mình về ở với Đan. Dù sao Đan cũng chẳng vì sợ nước Tần mạnh mà bỏ rơi người bạn đáng thương! Đuổi sang Hung-Nô thì trừ có lúc Đan này tận số! Xin Thái-Phó nghĩ lại.
Cúc Võ nói:
— Làm điều nguy hiểm mà cầu cho yên; gây nên tai-vạ mà cầu được phúc; mưu kế thì nông mà kết oán thì sâu; gắn bó tình riêng với một người mà không nhìn đến hại lớn của nước nhà; như vậy tức là gây thêm giận dữ mà dục cho mau họa-hoạn! Lấy nắm lông hồng mà đốt trên lò than, còn nói gì nữa! Lấy nước Tần cú-vọ, làm cho hả cơn giận dữ, thôi biết thế nào! Nước Yên này có thày Điền-Quang, là người trí dũng thâm-trầm, có thể bàn đuợc...