Trang:Su Ky Tu Ma Thien 1944.pdf/11

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.

Vậy, đem hai tập văn nhảm, viết bằng một thứ chữ nhảm ấy mà khen ràm trời, tức là « nói cho thiên-hạ vả miệng chơi! » — lời cụ Đào-Nguyên-Phổ nhà ta đã dậy!

Tuy-nhiên, cái con người có gan để cho kẻ đồng-thời vả miệng đó, đã được ngàn sau thán-phục là có con mắt tinh đời! Tây-sương và Thủy Hử chính là hai bộ sách có giá trị nhất của nền văn-học bình dân nước Tầu khi mới phôi thai. Mà thứ chữ bạch-thoại thì ngày nay ở trường-học cũng như ở đàn-văn đã nghiễm nhiên thay chân cho thứ chữ văn-ngôn, bị loại làm một món đồ-cổ!

Nói cho thực thì Thánh Thán là một tay cách-mạnh trong văn-học-giới.

Nhưng văn học giới đã không đủ chỗ để chứa cái tâm-hồn to-tát ấy!

Thấy việc nước nát bét vì bọn quan-lại tham-tàn, ông liền theo phái Thanh-Nghị, đem ba tấc lưỡi nói chuyện văn chương mà nói chuyện Triều-Đình!

IX