hay bị mờ-ám bởi sự bàn ra, tán vào của người đẻ sau.
Tác-giả Nho-giáo vốn là một nhà Tây-học uyên-thâm, hẳn đã từng đọc những sách khảo-cứu của phương Tây, chắc không lạ gì những phương-pháp ấy. Không hiểu vì sao ông ấy không chịu đem nó mà dùng vào việc kê-cứu, biên-tập?
Thật thế, trong bộ “Nho-giáo” người ta ít khi được thấy có chỗ hợp với phương-pháp khoa-học.
Bởi thế sách ấy — nhất là cuốn I — mới có những khuyết-điểm sau đây:
1) Phân loại không được rành-rọt.
Về học thuyết của Khổng-tử, tác-giả chia ra hai phần: Hình-nhi-thượng-học và hình-nhi-hạ-học.
Hai chữ «học» ấy có lẽ chưa được ổn thỏa. Khổng-tử là nhà tư tưởng, không phải là nhà học-giả, dù mà ngài vẫn nói mình là người ham học. Thế thì những điều nhận-xét của ngài, chỉ có thể gọi là quan-niệm, hay tư-tưởng, không thể gọi là cái học. Người ta không nói « vũ trụ học » và « nhân-sinh học » của Giê xu, tất nhiên