Trang:Phat giao dai quan.pdf/27

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 25 —

khác gì một phản thịt tanh! Sự đời bất-thường đến thế này là cùng vậy! »

Thái-tử về phòng quyết vượt thành trốn đi, thừa bữa ấy quân-lính say-sưa, canh-phòng không cẩn, có lẽ thi-hành được cái chí bấy lâu nay. Bèn đương đêm xuống gọi tên đày-tớ tin-cẩn tên là Xa-nặc (車 匿, Channa), bảo kíp đánh con ngựa yêu tên là Kiền-trắc (乾 陟, Chandaka), để mau mau ra ngoài thành. Trong khi tên đày-tớ đóng ngựa thời thái-tử muốn vào phòng bà Gia-du-đà-la, hôn cậu con trai, rồi quyết-biệt. Nhưng hé cửa buồng thời thấy cậu con nằm gối đầu vào cánh tay bà Gia-du, nếu ãm ra thời sợ bà thức dậy, khóc-lóc can-ngăn mà việc mình không thành được. Bèn khép cửa lại mà đi. Trong sách nói lúc thái-tử hé cửa trông thấy vợ con nằm ngủ yên như thế, trong lòng sinh cảm-tình vô-hạn, bấy giờ ngõ-hầu như không sao nỡ lòng dứt bỏ cho đang, nhưng cái chí tu-hành còn kiên-nghị hơn, át được lòng luyến-ái.

Ngựa ra đến cửa thành thời quả lính ngủ say, mở cửa ra không biết. Trong sách nói rằng có thần giúp thái-tử, nên tiếng ngựa đi êm như không và giữa lúc ra thời lính canh đương mê ngủ. Thái-tử định đi ra cái rừng gần đấy, gọi là Khổ-hạnh-lâm, là nơi ông tiên Bạt-già (跋 伽 仙 人, Bhagavat) khi xưa tu-hành ở đấy. Đến gần rừng thời xuống ngựa cho tên đày-tớ dắt ngựa về. Lúc quyết-biệt, thái-tử bảo tên Xa-nặc rằng: « Người đời thờ chủ, hoặc có người hình tùy mà tâm không tòng, hoặc có người tâm tòng mà hình không tùy. Như ngươi ở với ta, thật là được cả tâm cả hình. Nay ngươi về báo tin cho Hoàng-phụ ta biết và đưa những đồ tư-trang