Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.

cực và tích-cực. Tiêu-cực là chủ ở sự ngăn phòng những điều gian-ác, thiệt-hại cho mình và cho người; tích-cực là chủ ở sự thực-hành, để làm những điều từ-thiện, ích-lợi cho mình và cho người.

Làm những điều tiêu-cực, thì có ngũ-giới là năm điều răn:

1• BẤT SÁT. — Bất sát là không giết. Không giết là để cho mọi vật được sống trọn-vẹn cái số-kiếp của nó.

2• BẤT ĐẠO. — Bất đạo là không trộm cướp tức là không làm điều phi nghĩa mà lấy của người ta.

3• BẤT DÂM. — Bất dâm là không gian dâm. Không gian dâm thì sự giao-thiệp ở đời không có những điều trắc-trở để đến nỗi lắm khi gây ra những điều đắng-cay chua-xót.

4• BẤT VỌNG NGỮ. — Bất vọng ngữ là không nói càn, tức là không nói dối, không bịa đặt ra điều nọ chuyện kia, không ăn không nói có, không vu oan giá họa cho ai.

5• BẤT ẨM TỬU. — Bất ẩm tửu là không uống rượu. Không uống rượu, vì ai rượu-chè say-sưa thì loạn mất trí-khôn, không giữ được cái tinh-thần sáng-suốt, thành ra lắm khi vì say-sưa mà làm lắm sự tai-vạ.

Năm điều răn ấy chỉ cốt để ngăn giữ cái « ái » tức là cái tư-dục của mình, để không xẩy ra những việc có thể làm thiệt-hại cho kẻ khác và có thể gây thành cái nghiệp xấu cho mình. Song năm điều ấy không vun-đắp thành cái nền đức. Muốn cho cái nền đức của ta càng ngày càng dày thêm, thì ta phải thực-hành những điều tích-cực như lục-độ, tức là sáu phép tu để chở ta ra khỏi bến mê.

31