Trang:Nu quoc dan tu tri.pdf/31

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 29 —

việc chính đều tà, thì lấy lẽ tự nhiên ai cũng sống một cách bằng đẳng như nhau, không ai ức hiếp ai, mà cũng không ai nô lệ ai, cái quyền-lợi chung của tạo hóa, ta cũng được hưởng như người.

Than ôi! lý luận là thế, nhưng thực-hành có như vậy đâu. Cũng tai, cũng mắt, cũng trí não lương tâm, cũng người đó, nhưng ức hiếp vẫn bị ức hiếp, nô lệ hoàn lai nô lệ.

Thưa các ngài,

Cái hạng người khốn nạn ấy là ai thế? ấy là chính một phần nhiều đàn bà trong nhơn loại, mà đông nhứt là đàn bà xứ ta, vậy thì bây giờ mà hô-hào nữ-quyền ở nước ta chưa phải là muộn. Vì nhân-quyền đối với nữ-quyền, vẫn một giây liên lạc mật thiết với nhau.

Ông Lương-khải-Siêu nói rằng: cuộc-vận-động nhân quyền theo nghĩa rộng, tức là vận-động-nữ quyền, nhưng nữ quyền, mà nữ-giới ta chưa có nhân-cách, thì cũng hoài thôi. Chưa đủ tư-cách làm người, thì nử-quyền cũng vô-vị mà có hại.

Than ôi! cái thói ỷ lại của bạn nữ lưu chúng tôi đã gần như một cái bệnh căn thâm niên rồi, ỷ lại tức là cái nguồn gốc nô lệ đó. Nếu muốn kéo lại nữ quyền thì trước hết phải tìm nhân cách cho nữ giới, muốn tìm nhân cách cho nữ giới thì trước phải tảo trừ cái bệnh ỷ lại đi,

Thuốc chi bây giờ?

Cái bài thuốc ấy chính là cái mục đích quan trọng thứ nhứt của bãn hội. Cái bài thuốc ấy là: gây cho bọn quần thoa một cái tinh thần tự lập bằng các nghề nghiệp của mình, trong cái phạm-vi đạo-đức trí-thức Đông-phương, với Tây-phương, hòa hợp với nhau đó, sau hết là kết một cái giây đoàn thể để bênh vực lợi-quyền cho nhau.