Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
17
NỤ CƯỜI

— Vả lại cái chăn của chúng ta nó còn chả biết rét nữa là em. Anh thử nghĩ xem: nó phải đắp cho ta, chứ có ai đắp cho nó đâu? Giá ta may một cái chăn để đắp cho nó nhỉ?

Hùng tát yêu vào má em:

— Em tôi nói vớ vẩn buồn cười tệ!

Và hai anh em cùng cười... Cứ thế, mặc đói, mặc rét, mặc những nỗi thiếu-thốn hàng ngày, cuộc đời rất êm-đềm. Hùng đi làm. Hoạt đi học. Anh, em nấu cơm lấy mà ăn. Tối đến, thắp ngọn đèn nho-nhỏ, anh xem sách, em học bài. Những ngày nghỉ hai người dắt nhau đi bộ ra ngoài thành phố, vào các làng chơi, hay chạy nhảy ngoài đồng ruộng. Khi nào có thể bớt ra được, họ giúp đỡ một vài người hành khất trên đường, để được cái vui, thấy nụ cười nở trên những cái môi nhợt-nhạt. Thử hỏi đã mấy ai giầu có dám tự phụ là sung-sướng hơn hai kẻ nghèo-khó yêu đời ấy?

Nhưng một hôm, ông chủ hãng Hùng làm, cho gọi anh lên bàn giấy mà bảo rằng:

— Hiện nay, hãng ngoài này ít việc; chúng tôi phải thải bớt người làm, đáng lẽ anh cũng thuộc vào bọn những người bị thải. Nhưng anh đứng-đắn, tôi muốn giữ lại. Vậy anh có thuận vào làm hãng chính ở Sài-gòn không?

Hùng nghĩ-ngợi. Một người can-đảm không