Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
14
SÁCH HOA MAI

thấy người đã thấy cười! Ấy là mày đói đấy, chứ mày no, thì mày còn cười đến đâu!

Hoạt cãi:

— Ai bảo cụ rằng tôi đói?

— Vâng, thì cậu no!

Rồi vừa rỡ xôi ra đĩa, bà vừa nói chuyện với Hùng:

— Cậu tính làm gì mà chả biết? Sáng ngày ra, nhịn đói đi cắt cỏ; trưa đến khéo lắm được vài bằng miệng bát cơm với tương, tối lại nhịn đói, uống nước lã cầm hơi đi ngủ. Mà nào có ngủ được? chăn mền chả có, đắp một manh chiếu rách, được đầu thì hở chân, được chân thì hở đầu, giời rét như cắt ruột thế này...

Hùng chẳng biết đáp làm sao; anh tưởng như bà cụ kể-lể thế, là để trách anh hững-hờ với em; anh vừa bùi-ngùi thương Hoạt, vừa băn-khoăn trách mình. Nhưng Hoạt đã vừa cười, vừa bảo:

— Bà cụ đến buồn cười! Bây giờ cụ già lão rồi, người ta chưa rét, cụ đã rét, rồi cụ cứ tưởng người ta rét. Tôi thì tôi bất cần!

— Có cần nữa cũng chẳng sao được kia mà.

— Ồ! thế thì bà cụ chưa biết đấy; tôi có một cách trị rét tài-tình lắm kia!

— Chui vào chuồng bò ngủ, phải không?

— Không, thế thì xoàng lắm! Để yên tôi kể