Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
13
NỤ CƯỜI

lọng che. Tay cầm cành tre như roi ngựa...

Hùng bảo em:

— Thôi ta đi về nhà chơi.

— Anh về trước, em còn phải cắt thêm vài mớ cỏ nữa.

— Không, anh sắp phải đi rồi. Em về sửa-soạn ra phố ở với anh.

Hoạt ngạc-nhiên:

— Anh lấy gì nuôi em được?

— Không sợ, ta rau cháo nuôi nhau thế nào xong thôi; no đói có anh, có em cũng mát ruột.

— Thì anh cứ để em ở với bác cũng được chứ sao?

— Nhưng em cần phải học thêm. Vả lại ở một mình, anh hơi buồn.

— Hoạt cười ranh-mãnh:

— Anh nói giối, con cả của thầy chúng ta chẳng biết buồn là gì cả, anh không buồn.

Hai người đi qua một cái quán bán nước tựa vào gốc một cây đa cổ-thụ. Bà hàng cất tiếng chào:

— Mời ông khách vào xơi nước.

Hùng bỗng thấy thèm một bát chè tươi nóng và một đĩa xôi còn bốc khói, bảo em cùng vào. Hoạt tươi-cười chào bà cụ. Bà cụ vui-vẻ chào lại:

— Tưởng cậu nào, hoá ra thằng Hoạt. Chưa