Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
12
SÁCH HOA MAI

Hoạt cười khanh khách:

— Có ai lại tỉnh thành như anh. Giời này mà mặc nhiều áo đến to sù cả người lên! Em mà thế, chỉ ngốt người lên mà chết.

Tuy Hoạt cố làm ra mạnh-mẽ, nhưng Hùng cũng biết em rét lắm. Khốn nạn! có gì mà chả rét? Hoạt mặc có một cái quần xắn lên gần đến háng, một cái áo nâu bạc cụt tay, và bịt một cái khăn xanh làm bằng một cái dây lưng lụa rách. Mặt và chân tay tím lại, nước mắt ứa ra, đôi vai gầy cứ rung-rung, và hai hàm răng đập vào nhau lập-cập. nhưng cậu bé chẳng co ro, cậu đứng thẳng-thắn, ngực ưỡn ra, như không coi cái rét ra mùi gì...

— Em ra đây làm gì sớm thế?

Hoạt giơ cái liềm ra:

— Em đi cắt cỏ.

— Em phải chăn trâu à? Thằng ở đâu?

— Thằng ở về đến hơn một tháng nay. Em thay nó.

— Thế ra bác nuôi em để em đi chăn trâu đấy!

— Thì đã sao? Những trẻ khác chăn trâu được thì em chăn trâu cũng được; chả lẽ em kém chúng? Vả lại...

Hoạt mỉm cười, cao giọng như lúc đọc bà:

— Ai bảo chăn trâu là khổ. Không, chăn trâu sướng lắm chứ! Đầu tôi đội nón mê như