tóc vẫn bay phấp-phới.
Những khúc ruột non ruột già sổ ra luê-thuê như những ruột-tượng mầu điều. Những đoạn chân gẫy tay cụt bắn đi mỗi thứ mỗi nơi, tan tành như mảnh sác pháo!
Máu đỏ phun trên cát trắng, đầm-đìa thành những vũng phẩm hồng.
Gươm, mác, súng, ống, cái gẫy, cái dập, ngổn-ngang khắp trên vũng máu.
Mặt trời sắp lặn, tiếng nổ trên tầu vẫn đoành đoành chưa thôi.
Nguyễn-văn-trọng thu nhặt quân tàn rút vào trong đồn, hỏa-tốc sai người về kinh cáo-cấp. Bấy giờ là năm Bính-thìn, hiệu Tự-đức thứ 9 (1856).
Đêm ấy quan lính trong đồn Đà-nẵng, nghĩ đến cuộc ác-chiến ban ngày, ai nấy đều phải phanh-phách giật mình; không biết tầu của nước nào, họ bắn cái chi mà mạnh làm vậy!
⁂
Giả như chúng ta sinh ở nước Nam hồi đó, có lẽ cũng đến mơ-hồ như ai. May mà đẻ vào ngày nay, nhờ có sử sách chép lại, thì đối với việc đã qua ấy, chúng ta chép lại, biết được rõ lắm:
Cái tầu phá cửa Đà-nẵng năm ấy là tầu Cát-tin-na