Trang:Nhung tran do mau (hoi nguoi Phap moi sang ta) 1.pdf/8

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
8
hanoi nhat-nam xuat-ban

Chỉ trong giây lát, mấy chục chiến thuyền đều bị tan tành, quân lính nhào cả xuống biển, ván thuyền và xác chết nổi trên mặt nước lềnh-bềnh.

Trên tầu kèn vẫn dục, súng vẫn nổ, còi vẫn gầm hét ngang trời, mũi tầu vẫn săm săm xông vào như muốn húc tan bờ-biển!

Nguyễn-văn-trọng đốc dẫn mấy đội bộ binh xông lên cách bến bể độ 50 trượng.

Chiếc tầu kia thình-lình đứng lại.

Đoành!

Tiếng nổ kinh-thiên động-địa tự nẻo đầu tầu phát ra. Theo tới tiếng nổ ấy, một vật trùng-trục ấy cũng tự đầu tầu đưa vào. Đánh « huỵch » một cái, vật trùng-trục ấy đã hềnh-hệnh nằm trên đống cát, coi giống như hình bắp chuối.

Tưởng là họ bắn súng thần-công, bên ta cũng hăm-hở nạp đạn đại-bác. Một tiếng « đoàng » nữa.

Lại một vật trùng trục ném vào mỏm đá ven bể, chỉ cách mặt trận quân ta độ ba chục trượng.

Tức thời lại thấy tiếng nổ cực kỳ dữ- dội, khói thuốc mù-mịt, đất sỏi bắn lên tứ tung, quanh chỗ mỏm đá chũng xuống thành một cái hố rất lớn.

Một sạp luôn mấy chục phát nổ kinh-thiên động-địa như thế. Nhưng vật trùng-trục dần dần đưa thăng tới trận quân Ta.

Lính-tráng bên Ta bắn không kịp, chạy không kịp. Cái vật trùng-trục rơi xuống đám quân nào, thì đám quân ấy tan-nát.

Những mảnh đầu-lâu dính tóc tung lên lưng trời, bóng