Trang:Nhung tran do mau (hoi nguoi Phap moi sang ta) 1.pdf/7

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
7
nhưng tran đo-mau hoi ngươi phap moi sang

Quan tướng thủy-binh còn đương lẩm-bẩm một mình, thì con cá ông trong trí tưởng tượng của ngài đã hoá ra một chiếc tàu lớn, xăm xăm thẳng nẻo cửa biển chạy vào!

— À ra chiếc tầu-ô! Ừ phải, nó có chiếc cột phun khói thế kia chắc là tầu ô của người Tây-dương. Làm sao họ vào hải-phận nước ta mà không xin phép? hay định sinh-sự gì chăng?

Nghĩ vậy, Nguyễn-văn-Trọng lật-đật xuống trại, một mặt sai người thảo sớ tâu Vua, một mặt truyền lệnh mấy viên lính-binh, đốc dẫn vài đội chiến thuyền và mấy trăm bộ-binh kéo ra cửa biển án-ngữ.

Chiếc tầu ô bỗng đứng dừng lại.

Tù-và thổi vang, trống ngũ-liên khua không dứt tiếng, mấy chục chiếc chiến-thuyền trèo-lái tấp-nập, phất-phới bơi ra ngoài khơi. Mấy trăm gươm giáo sáng choang đều chiã vào chiếc tầu kia, chỉ chực khi gần giáp nhau, ai nấy nhảy lên mà phá.

Tuu! Tuu! Tuu!!

Còi hét lên mui tàu nghe rất kinh-khủng, tiếp đến tiếng kêu sình-sịch, khói tầu phùn-phụt bốc lên, chiếc tầu kia rẽ nước xấn vào, đuôi tầu bọt nước tung lên chắng soá như đàn cá chồm hai bên mạn tầu nổi cồn-cộn, mấy chục chiếc-thuyền của quân ta đều phải lùi lại hàng trượng. Những quân lính vẫn hăng hái chèo lên

Trong tầu bỗng thấy kèn thúc inh-ỏi, rồi thì súng nổ đùng đùng, mặt bể khói tỏa mù-mịt đạn như mưa rào tua tủa bắn sang quân ta.