Trang:Nhung tran do mau (hoi nguoi Phap moi sang ta) 1.pdf/6

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
6
hanoi nhat-nam xuat-ban

Mặt trời xế bóng, ánh nắng quáng lòa lúc nẫy, biến ra đỏ bừng bừng. Xa tít ngoài khơi, lù lù hiện ra cái bóng đen đen, hình như một ngọn cù-lao mới mọc, mà hình như ngọn cù-lao ấy vẫn đương đi mãi vào mạn bờ-biển, càng nhìn càng rõ thêm.

Lấy làm lạ, bọn lính canh ngày, vội trình với viên Thủy-binh Đề-đốc,

Trong trại trung quân, một người sức béo lăm-lẳm, đầu trọc và trắng như bông hoa vậy, trùng trục khoác mảnh quần lá-đắp nằm tréo góc dường nọ sang góc dường kia, hai bên hai tên lính cầm đôi quạt lông phe-phẩy quạt vào, Thủy-binh Đề-đốc Nguyễn-văn-trọng đương chội-luộc về hơi nắng.

Thấy trình, viên tướng già đó lập tức ngồi giậy giật chiếc quạt lông của tên lính hầu che đầu lên trời, hiếng một con mắt ngóng ra ngoài khơi.

— Cái bóng đen đen vẫn lù lù tiến vào.

— Có lẽ « cá ông, « cá voi » chăng? Phải, mấy bữa nay nóng quá, « người » ở dưới nước không yên, nên phải nổi lên chứ gì. Thôi, lạy « người » nếu có phải đến ngày tận-số, thì xin « người » hãy đi phương khác, đừng « lụy » ở đây, chúng tôi lại phải cúng tế lôi thôi.