Trang:Nho giao Phu luc.pdf/81

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.

83
PHỤ-LỤC


là ai phải; người ấy là hay bọn ta đây? Nhưng mà thôi nếu bàn như thế, thì viết cả quyển sách cũng không xong, mà không khéo tiên-sinh lại cho là nói rông-dài vô-ích.

Nói rút lại, tôi không phản-đối khoa-học, song tôi chỉ muốn khoa-học của Tây đi đôi với tâm-học của ta. Được như thế thì tôi tưởng hay hơn cả.

Tôi vừa mới viết chữ biết đâu chắc là Phan tiên-sinh đã lắc đầu rồi. Đó chẳng qua là tôi theo cái cách tư-tưởng của tôi trong khi nghị-luận. Hễ điều gì tôi biết chắc-chắn, thì tôi nói quả-quyết, điều gì tôi biết chưa được rõ lắm, hay là không chắc, thì tôi dùng chữ biết đâu để tỏ cái thái-độ hoài-nghi của tôi. Có lẽ tôi với Phan tiên-sinh khác nhau ở chỗ đó. Tiên-sinh nói điều gì là nói quả-quyết, mà tôi thì tùy có điều quả-quyết, có điều không quả-quyết được cho nên phải hồ nghi. Hai ta tuy không đồng, nhưng vẫn hòa được; Cũng như tiên-sinh thì thích đến nhà cô Logique, mà tôi lại ưa nói chuyện ở nhà ta, thế mà ta vẫn theo cái chủ-nghĩa hòa nhi bất đồng kể cũng đã có phần hay lắm rồi.

Phan tiên-sinh đã có lòng tốt cho tôi được dự cuộc bàn chuyện thánh hiền và