II — Đào-nguyên lạc lối buổi hôm nay,
Mặt đất còn như vẽ dấu giầy;
Gửi ý dòng thơ người đã vắng,
Tìm hương đêm quạnh khách như ngây;
Thương cho chút phận bông bèo dạt,
Riêng cảm tình ai biển nước đầy;
Bạch-diện hồng-nhan chung một kiếp,
Mối sầu mang đến chết khôn khuây.
Chàng ngâm xong, lại cầm bức ảnh của nàng ngắm-nghía. Ảnh ấy nàng mặc quần áo đàn-bà phương Tây, mũ hoa quần dài, tay cầm một quyển sách tây, dáng-điệu rất thùy-mỵ. Chàng nhìn ngắm hồi lâu, không hề chớp mắt; yêu quá muốn gọi ra mà không thể được, bâng-khuâng như thể mất lạng vàng. Nhân mở khung kính lấy bức ảnh ra, lại đề hai bài thơ vào đàng sau ảnh.
Thơ rằng:
I — Trong gương nào phải khách đường xa,
Dưới ngọn đèn khuya ta với ta;
Cốt-cách thua đâu bông nhất-phẩm,
Dong-quang in với khách Hằng-nga;
Không cười bụng tiếc duyên kỳ-ngộ,
Chẳng nói xuân thêm vẻ đậm-đà;
Vạt áo đề thơ đâu đã dám,
Bụi trần e chửa sạch ngòi hoa.
II — Trông nhau chẳng nói cũng không cười,
Một mảnh gương lồng cách mấy mươi;
Vẻ thẹn dường in đôi má phấn,
Nét sầu như vẽ cập mày ngài;
Chăm điều gói-ghém hương chưa hả,
Án tuyết say-sưa bước chẳng dời;
Gặp mặt từ nay chưa dễ được,
Phụng thờ xin trọn bữa hôm mai.