Trang:Luan ly giao khoa thu - So dang.pdf/129

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 127 —

5. — Văn-tự vay nợ.

Tên tôi là Nguyễn-văn-Tài, vợ tôi là Trần-thị-Tính, ở làng Đỗ-xá, tổng Đỗ-xá, huyện Võ-giàng, tỉnh Bắc-ninh; nhân vì nay trong nhà thiếu tiền, nhờ có vợ chồng ông lý-trưởng ở làng Niềm-xá tên là Đinh-xuân-Phong và Lê-thị-Thu cho vay một trăm đồng bạc, lĩnh đem về nhà tiêu dùng; tự xin chịu lãi (lời) y như lệ Nhà-nước, hẹn đến tháng mười năm nay, xin đem trả gốc lãi (vốn lời) đủ số, không dám thiếu-thốn. Nếu quá hạn mà không trả, thì xin cam chịu trả bội lên.

Nhà-nước có phép thường, cho nên làm văn-tự này để làm tin.

Ngày.......tháng...... năm.....

Nguyễn-văn-Tài tự ký.

Vợ là Trần-thị-Tính điểm chỉ.



6. — Văn tự thuê[1] trâu.

Tên tôi là Nguyễn-văn-Phước, và vợ tôi, ở làng Mi-trà, tổng Phong-thanh, huyện Kiến-phong, phủ Kiến-tường, tỉnh....... làm văn tự này để thuế hai con trâu cày của ông hương-chủ Phan-văn-Lợi, ở làng Bình-đức: một con đực vừa đúng sáu tuổi, sắc đen, có đủ sừng và đuôi, sừng mọc quặp xuống, hai chân trước có khoáy (xoáy); một con cái, đúng năm tuổi, sắc trắng toàn, có đủ sừng và đuôi, ở sườn bên tả có một cái khoáy (xoáy).

Chúng tôi nhận thuê hai con trâu ấy để đem về cày bừa, hạn trong một năm, thì lại đem trâu trả người chủ. Giá thuê định là tám-mươi thùng thóc.

Hoặc khi có sẩy ra việc bất thường, hay là chứng bệnh gì mà trâu chết, thì chúng tôi phải báo tin ngay cho chủ biết để chủ đến xét xem, nếu vì chúng tôi tham lợi bắt trâu làm quá sức đến nỗi trâu chết, thì chúng tôi phải chịu bồi thường.

Chúng tôi làm văn-tự này để làm tin.



Tá-tả: Trần-văn-Mỗ ký.
Ngày.......tháng.......năm.......

Nguyễn-văn-Phước ký.
Vợ điểm chỉ.


  1. mướn