Người ta thả lưới xuống vực, để ít lâu rồi kéo lên, có khi được những con cá Pabeuk nặng kể hang mấy trăm cân tây.
Lúc bấy giờ nhân dân tha-hồ chơi-bời thỏa-thích, càng đánh được nhiều cá bao nhiêu, lại càng vui chơi bấy nhiêu, vì cho thế là một cái điềm hay vậy.
Toát yếu. — Ở Ai-lao, hàng năm, cứ vào độ nước xuống, thì người ta đánh cá Pabeuk ở thượng-lưu sông Mékong. Thứ cá ấy cho là cá thần, nên khi nào đánh thì người Ai-lao mở hội chơi-bời rất thỏa-thích.
Giải nghĩa. — Thượng-lưu = khúc sông trên.
Câu hỏi. — Ở đâu có thứ cá Pabeuk? — Tại làm sao người ta kính sợ giống cá ấy? — Độ nào người ta được phép đánh cá ấy? — Những ngày đánh cá ấy nhân dân chơi-bời thế nào?
CHƯƠNG THỨ TÁM
LỄ HÔN. — LỄ TANG
1. — Lễ hôn.
Lễ hôn là lễ dựng vợ gả chồng. Cứ theo như luân-lý và văn-hóa riêng ở Á-đông ta, thì sự hôn-nhân là gốc rễ cho gia-đình, xã-hội, vì có vợ chồng mới có cha con, có cha con mới có vua tôi, có anh em, có bè-bạn. Vì lễ cưới có cái ý sâu-xa như vậy, cho nên cổ-nhân cho là một cái lễ rất trọng trong đời người.
Lễ hôn kể ra thì phải có sáu lễ như sau này: lễ Nạp-thái tức là lễ dạm; lễ Vấn-danh tức là ăn hỏi; lễ Nạp-cát tức là trao lời ưng thuận; lễ Nạp-trưng hay Nạp-tệ là lễ đưa phẩm-vật để làm chứng về sự hết hôn; lễ Thỉnh-kỳ là lễ xin cho đính giờ làm lễ hôn; lễ Thân-nghinh tức là rước dâu.