Trang:Linh Nam dat su 2.pdf/86

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 84 —

Mĩ-nhân lại nói:

— Bài tho chàng vừa ngâm đó chỉ tả có một chữ hoa, mà bỏ mất ý hồ-điệp; dẫu cố ý nghĩ cũng không rõ là hoa hồ điệp, sao không đem hoa với hồ-điệp mà cùng tả làm một, đối-chiếu như thế có hay không, ai nghe là không kính-phục, thế mới thực là tài thơ xuất chúng.

Quí Nhi nghe lời lấy làm khâm-phục mà rằng:

— Lời mĩ-nhân dạy thực là không sai, xin cho nghe thơ và chỉ-giáo cho.

Mĩ-nhân bèn ngâm rằng:

Hoa bướm lần-khân bướm luyến hoa,
Ai hay hoa bướm đó chăng là.
Khéo kết bướm hoa nên một vẻ,
Song-song bay quá ngọn tường xa.

Mĩ-nhân ngâm xong, Quí-Nhi vừa toan khen ngợi chợt nghe cách tường có tiếng gọi tiểu-thư cần-cấp. Mĩ-nhân vội vàng chạy đi. Quí-Nhi nghe tiếng lấy làm kinh-dị, nghĩ thầm rằng: « chẳng hay người con gái ấy là ai? Mà sao lại gọi là tiểu-thư? » Đương lúc nghi ngờ, chợt trông thấy một con tiểu-tì tay xách cái rỏ đan hoa, rẽ hoa lách liễu mà đi đến, trông thấy Quí-Nhi lấy tay vẫy gọi mà rằng:

— Xin mời cậu học-sinh vào đây, cô tiểu-thư tôi sai tôi đưa quả cơm vào đây.

Tiểu-tì gọi rồi liền bước vào trong gác, để quả thực-vật bày tên trên án. Quí-Nhi bước đến xem thời thấy một bát cơm gạo tám-thơm, một đĩa sào nấm-hương, một bình thủy-tinh nho-nhỏ đựng rượu La-phù, mùi thơm ngát mũi. Quí-Nhi nói:

— Ta nghe: Trai gái chưa nhận lễ hỏi, thời không có thân giao với nhau, tiểu-sinh sao dám nhận lấy thực-vật của quí-thư cho.

Tiểu-tì cười mà rằng:

— Xướng họa thơ với nhau còn được nữa là nhận lấy thức cho của nhau.

Quí-Nhi cũng cười mà rằng:

— Thế thời quí-tính đại-danh của tiểu-thư là gì, nói cho ta biết, thời ta mới nhận những thực-vật này.