Trang:Linh Nam dat su 2.pdf/85

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 83 —

Mĩ-nhân nói:

— Hoa này nguyên tên là hoa hồ-điệp, nở ra rất là đáng yêu, xin chàng lại vịnh cho một bài.

Quí-Nhi ngắm xem cái hoa ấy thì lá nó giống như lá cỏ huyên mà hơi dẹt; sắc hoa thì vàng, ở giữa có một điểm đại-hồng nứt ra một cái nhị, nhị sắc vàng, có ba cái tua vòng quanh, rất giống như con bươm-bướm. Quí-Nhi nói:

— Tiểu-sinh vừa nghe giọng thơ mĩ-nhân như dương-xuân bạch-tuyết, khiến cho tiểu-sinh khô cả giọng đi, thì vịnh thơ thế nào được bây giờ.

Mĩ-nhân nói:

— Danh-hoa này không mấy khi có, bỏ thác-quá đi thì khá tiếc lắm. Xin chàng đừng có trối-từ.

Quí-Nhi bất-đắc-dĩ phải ngâm bài tứ-tuyệt rằng:

Suốt ngày mây tỏa ngất sơn-lâu,
Hồ-điệp hoa sao ủ dột sầu.
Ngán nỗi thợ trời như có ý,
Xui hoa nở nhị thoát ra đầu.

Mĩ-nhân nghe rồi, che mồm sẽ mỉm cười. Quí-Nhi có ý thẹn mà rằng:

— Tiểu sinh vẫn nói là không biết làm thơ, vì mĩ-nhân bắt ép mà phải làm, chẳng hay mĩ-nhân cười gì vậy?

Mĩ-nhân nói:

— Tôi có cười gì thơ của chàng đâu, chỉ cười chàng sao ăn lời chóng mấy?

Quí-Nhi cả kinh mà rằng:

— Tôi có sai lời gì đâu?

Mĩ-nhân nói:

— Vừa rồi tôi khuyên chàng đừng làm những giọng ai-oán quá. Chàng đã hứa rằng xin nhớ lấy lời. Nay bài thơ này lại bi-thương bằng mấy bài thơ trước, chẳng phải là ăn lời chóng lắm đấy ư?

Quí-Nhi cảm tạ mà rằng:

— Đó là vì trong lòng tôi bi-thương không dứt đi được; cho nên súc-cảnh sinh-tình, đọc ra toàn là lời bi-thương, từ nay xin cố chừa đi mới được.