Trang:Linh Nam dat su 2.pdf/70

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 68 —

— Cứ như quẻ này bây giờ dẫu xấu, nhưng về sau này tốt không ngại gì cả. Song tôi xem tướng minh-đường cậu hơi có ám-sắc, thế nào cũng gặp phải sự hư-kinh, để tôi xem lại cho một quẻ xem thế nào.

Tiên-cô nói rồi lại lấy hương làm như trước bày ra một quẻ, lại viết ra bốn câu rằng:

Ngộ kinh vật kinh,
遇 驚 勿 驚.
Ngộ ưu vật ưu,
遇 憂 勿 憂.
Họa hề phúc ỷ,
禍 兮 福 倚.
Cát hướng hung cầu.
吉 向 凶 求.

Tiên-cô viết rồi lại bảo rằng:

— Quẻ này dưới quẻ Đoái trên quẻ Kiền thành ra là quẻ 履, có cái tượng giầy séo lên đuôi hổ mà hổ không cắn người, thế thì dẫu gặp hư-kinh cũng không ngại gì cả.

Tiên-cô nói rồi đứng dậy cáo-biệt. Tư-trai lấy ra một gói bạc để kính tạ. Tiên-cô cười nhạt mà không chịu nhận. liền phất đuôi chủ phiêu-nhiên mà đi. Tư-trai than thở mà rằng:

— Đó thực là bậc tiên-cô, coi với những hạng người chiêu hồn lộng-quỉ chỉ đi lừa dối đàn-bà thực khác xa lắm!

Khi Tư trai ra tiễn tiên-cô rồi trở vào, bèn lấy cái phong bạc định tăng tiên-cô ấy đem tặng cho Miếu-chúc, rồi từ-biệt khởi-trình ra đi, trông về Lão-lung mà tiến-phát.

Thực là:

Đất khách như xui lòng viễn-biệt,
Dặm trường chỉ ngại bước quan-san.