Quí-Nhi ra đón rước tiên-cô vào, thi lễ mời ngồi xong. Tiên-cô trông thấy Quí-Nhi rồi nói rằng:
— Cậu thiếu-niên này, tiếc thay là con trai, thì không khỏi âm dương hỗn-tạp; nếu là con gái, thì thực là bà nhất-phẩm phu-nhân.
Tư-trai hỏi:
— Sao tiên-cô lại biết làm vậy?
Tiên-cô nói:
— Tôi xem cậu này: Sắc mặt trang-nghiêm, mầu da bóng-nhoáng, nếu là con gái thời tốt lắm, con trai thời hơi kém.
Tư-trai nghe nói mừng thầm. Hiến trà xong, Quí-Nhi khóc thưa với tiên-cô rằng:
— Cha mẹ tôi bị giặc cướp bắt đi, không biết sống chết dường nào, xin tiên-cô trỏ bảo cát hung quyết-đoán cho.
Tiên-cô nói:
— Cái việc đó chẳng khó gì.
Tiên-cô bèn đứng dậy lấy năm nén hương, hướng lên trời mà khấn rằng:
— « Số trời năm, số đất năm, số đại-diễn cũng năm; ba nhiều thì hung, năm nhiều thì công, năm với số năm. số người ở trong, xin thần linh-ứng, mách bảo cho thông. »
Tiên-cô khấn rồi, cầm năm nén hương vung ra, rồi nhặt lấy một nén tận ngoài xa, lấy ngón tay đo ngắn dài, bẻ ra thành sáu đốt, bày thành ra một quẻ, viết ra bốn câu rằng:
Tiên-cô viết xong đưa cho Quí-Nhi mà rằng: