Trang:Linh Nam dat su 2.pdf/132

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 130 —

tải cả về sơn-trại, đi nửa đường gặp Tô Doãn-Sơn kéo quân lại. Tiếp-kiến xong, Doãn-Sơn nói:

— Nay Súc Nục dẫu thua, nhưng còn chửa giết cho tuyệt hết được. Đại-vương nên thừa-thắng đuổi đánh, để cho nó biết quân ta không phải là vừa đâu, từ rầy nó không dám kéo đến đây nữa. Tôi nghe nó kéo quân về đóng ở Lương-hóa, tôi xin theo con đường nhỏ đem quân ra chặn mặt sau; Đại-vương thì từ đất Hoành-lịch xông đến đánh mặt trước, như thế có thể giết hết được cả.

Lam Năng cả mừng, liền quay đầu ngựa đem quân kéo thẳng đến Lương-hóa. Quan quân không ngờ quân giặc lại kéo đến, các bộ-tướng không kịp thắng yên lên ngựa, phải ra đánh bộ. Lam Năng trông thấy, bèn dùng thiết-kỵ chia ra hai cánh xông vào. Quan-quân lại đại-bại, đều tắt qua núi Bình-sơn mà chạy. Chợt đâu một tiếng pháo nổ, Tô Doãn-Sơn ra chặn ngang đường. Quân-sĩ đều đảo-qua xin hàng, các tướng phải liều chết cứu lấy Súc Nục đem ra, thâu đêm chạy về tỉnh-thành, đóng cửa thành lại cố-thủ. Còn toán quân đi về con đường huyện Hải-phong nghe tin Súc Nục đã bị thua, phải vội-vàng lui quân về, bị phải Lưu Hán-Giang đón đánh ở núi Tử-quan, cũng đại-bại mà tan chạy. Quí-Nhi nghe tin cả kinh, bèn cùng với Kim-Liên thương-nghị mà rằng:

— Không ngờ quan-quân thật là đồ vô-dụng, cứ thua chạy hoài mãi, thì nay làm thế nào?

Kim-Liên nói:

— Như thế thời phải kíp cho triệu chư-tướng trở về, chớ để cho lưu-độc làm hại đến bách-tính.

Quí-Nhi liền lên trướng, cho gọi và mươi tên tì-tướng, mỗi tên cầm một lịnh-tiến làm hiệu-lịnh kíp đi triệu chư-tướng trở về sơn-trại. Ngờ đâu các tướng đã thừa-thắng, khi nào lại nghe lịnh-tiến mà trở về ngay, kể hàng mấy mươi vạn quân chia đường ra các nơi cướp bóc, lan khắp đến ngoài nghìn dặm, đến thành-trấn nào thì đóng ở thành-trấn ấy, qua hương-thôn nào thì đóng ở hương-thôn ấy, gian-dâm hiếp-chóc hết cả mọi người và súc-vật, rồi mới kéo đi làng khác, thôi thì đốt-phá cửa nhà, đào quật mồ mả, làm lắm điều cực tàn-nhẫn, tiếng dân-chúng kêu khóc khắp cả làng xóm mọi nơi. Giám-quân Cố