làm tiên-phong, ầm-ầm kéo quân đến Tam-đô. Hà Túc-Tượng nghe tin có quân kéo đến, lập-tức sai người báo tin về Sái-đầu. Lam Năng nghe tin cả kinh, liền sai người mời Quí-Nhi đến thương-nghị kế cự-địch. Quí-Nhi nói:
— Nay nên trước sai thủ-tướng ở Nguyệt-giốc là Hà Túc-Tượng ra nghênh-địch, để dò thám xem quân-tình mạnh yếu thế nào. Đại-vương thì lĩnh một toán quân tiếp-ứng theo sau.
Lam Năng nói:
— Ngươi nói có lẽ.
Liền phát văn-thư sai Từ Tử-Tân đem đến Nguyệt-lĩnh bảo Hà Túc Tượng tiến-binh ra nghênh-địch. Còn Lam Năng thì thân điểm đại-binh, đem theo lũ kiêu-tướng là Diệp Thiên lục-tục đi xuống núi. Kim-Liên hỏi lại Quí-Nhi rằng:
— Thư-thư sao không bày ra một kế sách gì vậy?
Quí-Nhi nói:
— Quan-quân xưa nay sợ giặc như cọp, mà Hà Túc-Tượng là một đứa con nhà giàu cắn hột cơm chẳng vỡ, vậy tôi muốn để cho quan-quân đánh được Túc-Tượng một trận, để cho nó hăng cái khí lên. Rồi tôi mật sai người xui bảo mưu-kế cho quan Đốc-phủ giả cách thua Lam Năng, rồi chia binh ra kíp đánh các trại Miêu-mi, Dương-giốc, Yến-vĩ, chiếm hết chốn yếu-hại, rồi sau tôi với hiền-muội thiết-kế ở trong làm nội-ứng thời Sái-đầu có thể đánh phá được.
Kim-Liên nghe nói ngậm ngùi mà rằng:
— Nếu như vậy, thời em với thư-thư đều nguy mất.
Quí-Nhi thất kinh hỏi rằng:
— Chẳng hay tại sao vậy?
Kim-Liên nói:
— Tự Sái-đầu đến đường Trảm-lịch hơn hai trăm dặm, trại giặc bày ra như bàn cờ mắc cửi, người do-thám chửa dễ đã đi tới được, đó là một điều khó. Cho rằng có thông tin được đến quan Đốc-phủ mà tin dùng mưu mẹo của thư-thư ra nữa, nhưng Lam Năng nó đem toàn-quân ra đánh, binh cường tướng mạnh, quan-quân sao hay đánh đổ được Lam Năng, đó là hai điều khó. Ba là quan-quân nếu hay đánh được quân Lam Năng, phá Dương-giốc, cự Yến-vĩ; song em với thư-thư, đều là con gái, còn tướng-sĩ thời trừ ngoài Hoàng Doãn ra, không ai là người