Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/97

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 95 —

kêu lên một tiếng to, lại chết ngất đi, mắt nhắm nghiền lại, nhan-sắc đã hơn trắng nhờn-nhợt, Phù phu-nhân vội vàng ôm vào trong lòng, gọi rầm lên mà rằng:

— Con ơi! Con làm sao thế hở con? Con nỡ nào con lại bỏ mẹ con ơi!

Phù Hùng thấy gọi mãi không tỉnh, bèn bảo tả hữu sắc một thang thuận-khí đổ cho uống một chén, thấy dần dần hơi tỉnh, Phù phu-nhân và các thị-nữ đỡ vào trong buồng để năm yên trên giường rồi cùng với Phù Hùng trông nom săn sóc cả đêm. Đến sáng mới thấy Công-chúa khóc lên được, mà nói rằng:

— Tôn-cữu ơi! Tôn-cữu làm sao rửa hờn cho cháu mới đành.

Phù-Hùng nói:

— Xin Công-chúa hãy bình-khí lại mà yên dưỡng quí thể, tôi chắc quân Thiên-mã, cũng không có sức mạnh như Triệu, Mã, Quán Trương; trí khôn như Tôn Tẫn, Ngô Khởi; đánh được cũng chẳng khó gì. Xin để tiểu-tướng cùng với chư-tướng luyện tập binh mã, rồi sẽ chọn ngày khởi-binh để báo thù tiết-hận cho Công-chúa chớ có sợ chi.

Phù phu-nhân cũng khóc mà rằng:

— Con ơi! Con muốn cứu cho Hoàng-lang, thời cũng phải giữ gìn cái thân mình, mới nên được việc. Bình-nhật con đọc sách để đâu, Kinh Thư có chữ rằng: « Có nhẫn mới nên được việc, » sao con lại tức giận mà tự hoại thân mình đi trước thời còn lo tính làm sao được.

Công-chúa khóc mà rằng:

— Quân giặc này khinh người quá lắm. ai là không phải tức giận!

Phù Hùng nói:

— Thôi, cháu hãy nên trận-trọng giữ gìn, để cậu ra cùng chư-tướng cùng thương-nghị.

Nói rồi, liền bước ra trước dinh, vội vàng nổi hiệu trống để hiệu-triệu chư-tướng. Các tướng nghe hiệu đều đến họp dưới trướng. Phù-Hùng bèn đem những truyện trên đó thuật lại cho chư-tướng nghe, lại đưa cả tờ thư cho chư-tướng xem, ai nấy đều nghiến răng tức giận; rút gươm vạch đất mà rằng: