Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/95

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 93 —

Tên ấy thưa:

— Chúng tôi là biểu huynh Hoàng Phùng-Ngọc tên là Lưu Hạc-Linh, theo mẹ tôi di-cư đến ở châu Đức-khánh, vì tôi tiêu mất cả tiền mang nợ, nên phải vào làm môn-hạ chúa Mán ở núi Thiên mã cho đi làm tuần-đinh. Đêm hôm 13 tháng trước tôi đi tuần đến đàng sau núi, nghe tiếng khóc thảm-thiết rõ là tiếng người làng tôi, nên mới đi đến tận nơi hỏi người lính canh, bảo là chúa Mán bắt được tên gian-tế ở núi Gia-quế lại, nên giam ở đó rất là khổ-sở không thể chịu được, chỉ là khóc lóc thảm thương. Tôi mới giả cách lấy lòng bọn quân canh cho tôi vào thăm xem, mới biết là biểu-đệ vì mẹ con tôi mà bị khổ ở đấy, tôi lấy làm đau đớn lắm, muốn lập mưu tháo ra song biểu-đệ tôi bảo: ở đây đường núi rậm rạp, đồn giặc khắp hết mọi nơi; vả thân mình lại bị trọng-thương sợ trốn đi không thoát được. Nếu muốn cứu cho ta, phi đưa tin tức đến Lý công-chúa ở núi Gia-quế, đại-cử binh-mã đến bình giặc này, thời mới cứu được ta. Công-chúa hẳn là nghĩ đến tình vợ chồng, biết tin tất đem binh lại, chỉ tức rằng bây giờ không có người thông tin mà thôi. Tôi nghe nói làm vậy, bèn ngầm đem nghiên bút cho biểu-đệ tôi viết thư, thâu đêm tôi lẻn xuống núi lại đây, xin Công-chúa rộng lượng từ-bi cứu vớt lấy cho.

Tên ấy nói rồi vừa khóc vừa giở trong mình ra lấy một phong thư gói ở trong bọc giấy dầu ra đem dâng lên. Tả hữu cầm lấy đệ lên Công-chúa. Công-chúa hỏi:

— À thế ra ngươi là Bá bá, mời Bá đứng dậy, Hoàng-lang bị bắt lúc nào? bị giam lúc nào? xin Bá-bá thuật kể lại cho tôi nghe.

Tên ấy đứng dậy, rồi ngồi xuống mà rằng:

— Bẩm Công-chúa, biểu-đệ tôi từ mồng tám tháng năm qua đò Nam-giang, trưa hôm mồng chín thì hai tên đầy tớ phải bị bắt; biểu đệ tôi đi đến sau đánh tan quân Mán, chém chết một tên tì-tướng, rồi quay ngựa toan chạy trốn. gặp phải Thạch Thung-Cữu ở núi Vân-lãm ra đánh chặn đường lại phải chạy vào núi Tử chướng, phải Dao-vương[1] là Mai Anh bắt được; Mai Anh yêu cái dung-nghi biểu-đệ tôi, bắt ép duyên với người chị hắn là


  1. Là chúa Mán Mèo tự xưng là Vương.