Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/92

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 90 —

hữu núi Gia-quế sạt lở ra, mạch nước phun toé ra chảy sói vào trong trại, đương lúc kinh-nghi chợt thấy Phùng-Ngọc phi ngựa chạy lại trong bụng cả mừng, vội vàng thúc ngựa đến đón, không may ngựa vấp sa-tiền, người ngựa đều ngã, kêu thét to lên một tiếng: Ới chao ôi! thời sực tỉnh dậy, mới biết là chiêm-bao, mồ hôi đổ ra như tắm, ngửng lên thấy hai tên nữ-tỳ là Xuân-Hoa, Thu-Nguyệt đương lấy tay đỡ chặt đàng trước ngực. Công-chúa sẽ hỏi rằng:

— Hai chúng bay có thấy gì không?

Xuân-Hoa thưa:

— Chúng con không thấy gì cả, Công-chúa đương lúc chợp ngủ, hai chúng tôi hầu bên, thấy Công-chúa chân tay động đậy, trong mồm nói lảm-nhảm, chúng tôi sợ Công-chúa phải bóng đè, nên cùng chạy đến giữ đỡ.

Lý công-chúa lặng nghĩ một hồi, trong bụng nghi ngờ, truyền lịnh mời Phù-Hùng đến thuật chuyện mộng cho nghe mà rằng:

— Mộng này không phải là điềm tốt hay là Hoàng-lang gặp sự gì không hay chăng.

Phù-Hùng nói:

— Vì Công-chúa tơ-tưởng Hoàng-lang quá, nên mới sinh ra mộng ấy, có can gì mà lo sợ. Vả, đây đến Đức-khánh đi lại chẳng qua độ nữa tháng trời, có điều chi mà ngại, xin Công-chúa cứ khoan tâm.

Phù-Hùng an uỉ Công-chúa một hồi rồi từ ra về. Song Công-chúa vẫn không đành lòng, bèn gọi hai tên kiện-bộc đến dặn bảo rằng:

— Hoàng chúa-công đi đến núi Đại-hám châu Đức-khánh, đã hơn một tháng nay, chừng cũng đã sắp về, hai ngươi phải đem tiền ăn đường đi cho nhiều, cưỡi ngựa đi đón xem, hễ gặp thấy thời một đứa phải về báo ta trước, thế nào cũng phải tìm đón đến nơi cho được.

Hai tên kiện-bộc vâng mệnh ra đi, hơn một tháng mới trở về. Công-chúa liền gọi vào hỏi rằng:

— Hai ngươi không gặp được hay sao?

Hai tên kiện-bộc thưa:

— Hai chúng tôi đến Đức-khánh hỏi thăm, thời không được tin