Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/91

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 89 —

Lại xem đến tờ thứ hai thời mực nhèm mất quá nửa, chỉ còn trông rõ vài câu cuối. Gia-Cát Đồng xem mà đọc lên rằng:

................
Chàng Phan Nhạc tình-hoài lai-láng.
Gã Tuân-lang bóng dáng đâu nào?
Sứ loan lẩn-quất nơi nao?
Những toan chắp cánh bay cao tuyệt vời.
Non Gia kia xa khơi mấy dặm!
Chót hẹn-hò lại gặp nhau đây.
Mối sầu chan-chứa bấy nay.
Thơ nào tả được lòng này cho nguôi!
Còn về còn nhớ đến người...

Gia-Cát Đồng đọc xong lắc đầu rằng

— Ta xem thơ Hoàng Phùng-Ngọc đều không để bụng gì với Tiểu-thư, chỉ là nhớ Lý công-chúa và Trương Quí-Nhi, không bụng nào ở đây nữa; nếu không đem Lý công chúa ở Gia-quế trừ đi, thời sao hay giữ được Hoàng-lang ở lại.

Nói rồi liền cầm lấy tờ tự-tích của Phùng-Ngọc phóng theo lối chữ viết tập cả ngày, trông rõ mười phần như hệt, bèn viết một cái thư sai một người Hán lanh-lợi, dặn bảo lời nói kỹ càng, rồi cho cầm cái thư ấy đương đêm xuống núi đi sang miền Gia-quế. Thực là.

Phụ nhân tâm rất độc!
Độc nhất là phụ-nhân!
Quái thay bác râu rậm.
Trong lòng lại bất-nhân!

Nói về: Lý công-chúa từ khi Phùng-Ngọc đi rồi, không lúc nào nguôi lòng nhớ. đêm tơ ngày tưởng. lúc nào cũng mơ-màng đến Phùng-Ngọc. Một hôm đương ngồi trong trại, muốn tả một bài thơ nhớ Phùng-Ngọc, cầm bút lên viết được hai câu rằng:

Gặp nhau không được mấy,
Vội đã biệt-ly ngay!
...........

Viết rồi thấy tinh-thần khốn-quyện, dựa ghế mà nằm, chợt nghe ngoài trại tiếng nổ vang trời, ầm ầm như quân-mã bôn-đồn, sắt vàng loảng xoảng, vội vàng mặc giáp. tay cầm cây thương, nhẩy lên yên ngựa, đem tả hữu ra trước trại xem, thời thấy bên