HỒI THỨ VII
Thi độc-kế, mạo thư Hoàng Quỳnh.
Khởi hùng-binh, mắc tên Lực-Mộc,
Nói về: Mai tiểu-thư biết Hoàng Quỳnh còn quyến-luyến Lý công-chúa, trong bụng ghen tức, muốn lập mưu để hại Lý công-chúa, sai người mời Gia-Cát Đồng đến, thi-lễ tương-kiến xong. Mai tiểu-thư nói:
— Thưa quân-sư, Hoàng-lang ngày nào cũng chỉ tơ-tưởng Lý công-chúa, nếu để cho y đi, thời sợ y không trở lại nữa, nếu không để cho đi thời sợ vợ chồng sinh ra phản-mục, xin quân-sư bày cho diệu-kế, để trừ bỏ Lý công-chúa đi, thời Hoàng-lang mới tuyệt bụng tơ-tưởng về đó, họa may Hoàng-lang mới yên tâm thỏa ý ở cùng với tôi mãi được. Quân-sư chớ tiếc mưu cao mà dạy bảo cho.
Gia-Cát Đồng cúi đầu nghĩ một hồi lâu rồi bảo rằng:
— Trừ hắn cũng chẳng khó gì, chỉ cốt man-quá được thày trò Hoàng-lang như thế.... như thế.... là xong, không cần phải đi nã-trừ hắn, mà hắn tự đem nộp đầu, song phải bắt chước lấy tự-tích của Hoàng-lang thời mới lừa được hắn, chẳng hay Hoàng-lang có bỏ lộ tờ bút-tích nào ra không?
Mai tiểu-thư nói:
— Tôi thấy y ngày nào cũng viết, để tôi vào lấy một vài tờ ra quân-sư xem.
Mai tiểu-thư nói rồi liền đi vào hoa-liêu vội vàng lấy ra hai bức thư đưa cho Gia-Cát Đồng, mở ra xem thời là một bài đoản-thiên ca-từ.
Ca rằng:
Vầng thái-dương bay lên vùn vụt,
Mạch sầu tuôn nghi-ngút khôn ngần!
Bóng chiều ngả-ngọn đông-lân,
Nghĩ mình lại gánh cái thân cho mình!
Những ngổn ngang vì tình và nghĩa,
Tấm lòng này ai đấy hay không?
Bấy lâu lòng những giận lòng!