Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/89

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 87 —

Phùng-Ngọc chỉ nói là nhớ cha mẹ ở nhà, muốn mong nàng buông tha ra để cho mình được xuống núi về thăm cha mẹ. Mai tiểu-thư hỏi gặng lại rằng:

— Chừng còn nhớ ai nữa chớ chẳng không?

Phùng-Ngọc nói:

— Quả thị có nhớ Lý công-chúa, nguyên tôi có hẹn với nàng rằng hễ đến núi Đại hám thời tôi lại lập tức trở về sơn-trại để nàng viết thư giao cho tôi đưa mời Trương-thị; nay đã mấy tháng rồi, mà hiền-thê cứ giữ tôi mãi không buông tha ra, như thế thời ai không nát ruột!

Nói rồi, đôi hàng nước mắt chảy ra ròng ròng, ướt cả sang má Mai tiểu-thư. Tiểu-thư nghe nói tự giận thầm rằng: Ta vẫn biết ý hắn còn quyến-luyến con yêu-tì này, nay rõ không sai Giận thay con yêu tì này làm cho Hoàng-lang mắc-míu, ta phải tìm kế mà trừ hắn đi, thời mới hay khiến Hoàng lang đành lòng chịu chết lưu ở với ta mãi được. Trong bụng nghĩ như vậy song ngoài mặt vẫn thuận chiều Phùng-Ngọc mà rằng:

— Thiếp không phải dám khổ-lưu lang-quân đâu, nguyên tục trong Mán tôi hễ vợ chồng vào hoa-liêu, phải đủ nghìn ngày mới được ra; nếu không đủ nghìn ngày thời vợ chồng không được tốt lành. Thiếp đã thác thân với lang-quân, cũng muốn bách-niên giai-lão, lẽ nào vì chút việc không cần mà làm hại một đời của thiếp? xin lang quân hãy khoan tâm đợi cho đến mãn kỳ, thiếp sẽ sai người đưa lang-quân đến núi Gia-quế ngay lập tức.

Tình-chung âu-yếm, đêm ngắn tình giài. Câu chuyện ái-tình khôn kể xiết được. Sớm hôm sau trở dậy. Mai tiểu-thư bước ra tiền-trại sai người mời quân-sư Gia-Cát Đồng đến thương-nghị, muốn dùng mưu kế hiểm độc để khiến cho Lý công-chúa ngọc tan từng mảnh, lại làm cho Hoàng Phùng-Ngọc kinh rẽ đôi nơi.

Thực là

Chồng chung chửa dễ ai nhường nhịn!
Ghen ngược khen thay cũng lạ đời.