Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/88

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 86 —

cắt, bèn cầm bút tả một khúc hát Cam-châu để thư lòng oán hận, hát rằng:

I

Lãng-du thấm thoắt bấy chầy,
Bên lòng luống những đắng cay thêm càng.
Ngờ đâu gặp bọn cường-lương,
Trêu ngươi thêm não can-trường lắm thay!
Cố-hương mờ mịt mây bay.
Xa trông khuất nẻo biết ngày nào nguôi?
Hồn quê đòi đoạn bồi hồi,
Ngày đêm vơ vẩn như người chiêm bao
Trông theo nào thấy đâu nào...

II

Cất ngọn bút giằn lòng an ủi.
Nhớ song-thân lại tủi phận mình.
Vì mình trôi giạt linh-đinh
Để thương để nhớ xót tình song-thân.
Thơ muốn tả thêm phần phiền-não,
Ruột như bào khôn thảo nên chương.
Hồn mơ mấy độ vẩn vương
Biết đâu là chốn cố-hương mà về.
Bâng khuâng như dại như mê...

Phùng-Ngọc viết xong rồi, ngâm đọc một lượt. không ngờ khóc oà lên. Mai tiểu-thư nguyên không biết chữ, chỉ thấy Phùng-Ngọc hễ viết ra một bài, thời lại ngẫm nghĩ mà khóc lóc, song không biết viết thơ từ nói ý-tứ gì, chỉ đến gần kiếm lời khuyên giải thiết tha khuyên giải không được cũng ngồi cạnh khóc sùi sụt.

Một đêm kia, đương lúc tình chung chăn gối, càng nồng tấm yêu. Mai tiểu-thư hai tay nâng đỡ ghé bên tai Phùng-Ngọc sẽ hỏi rằng:

— Lang quân ơi, lang-quân sao cứ hay khóc lóc cả ngày, chẳng hay là thương khóc ai vậy? vợ chồng với nhau có điều gì lại không nói với nhau được? sao không bảo thực cho thiếp hay, hoặc giả thiếp có phương giải muộn cho lang-quân được chẳng?