sở nguyện, nếu cho y trở về, y không lại nữa, bấy giờ bên trời góc bể, bảo tôi đi đâu tìm cho thấy được y.
Quân-sư cả cười mà rằng:
— Chỉ sợ y không chịu liên-thân với tiểu-thư, nếu chịu liên-thân với tiểu-thư thời rước y vào trong trại ta, bấy giờ buông ra hay không buông ra là quyền ở tiểu-thư, y còn bay đi đâu nữa mà sợ.
Mai tiểu thư mới tỉnh-ngộ ra mà rằng:
— Ý-kiến quân-sư, người ta không biết đâu mà dò được.
Hai chị em Mai Anh và quân-sư ngồi trong trại đàm-luận với nhau để đợi tin.
Nói về Hoàng Hán chạy tế lên núi, nét mặt tươi cười mà rằng:
— Chúa Dao-man đều y ước cả, xin Tướng-công xuống núi để tương-kiến.
Phùng-ngọc nói:
— Tất phải bảo y triệt-binh đi, lấy lễ-nghĩa tiếp-kiến, thời ta mới chịu xuống.
Hoàng Hán lại phải xuống núi để nói Quân-sư bảo rằng:
— Phải lắm! phải lắm!
Liền truyền cho quân-sĩ triệt lui về trại. Mai tiểu-thư tự lui về trước. Mai Anh đổi mặc lễ-phục đem chư-tướng đến dưới núi đi bộ mà lên. Hoàng Hán chạy lên báo, Phùng-Ngọc ra đón mà rằng:
— Tôi giao ước có ba điều, mà đại-vương đã hứa thuận theo cả, thời xin đại-vương giữ theo vàng đá một lời.
Mai Anh nói:
— Tôi đang muốn tỏ nghĩa lớn ra với thiên-hạ có lẽ nào lại không thực-ngôn
Quân tả hữu hiến trà xong, rồi mời Phùng-Ngọc về tiền-trại, bày yến khoản đãi, trần-thiết cực-kỳ hoa-mĩ. Ngày hôm sau, Mai Anh ở đàng sau trại dùng toàn những cành hoa thơm kết thành một cái nhà, gọi là hoa-liêu chọn ngày tốt đem phường-nhạc đón rước Phùng-Ngọc và Mai tiểu-thư vào ở trong nhà ấy gọi là lễ « nhập-liêu ». Phùng-Ngọc vào ở trong hoa-liêu thấy