Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/83

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 81 —

đây được, nhưng ta làm thế nào mà trốn đi cho thoát? Đương lúc nghĩ ngợi chợt nghe tiếng khóc, lắng tai nghe kỹ thời rõ như tiếng Hoàng Hán, bèn đứng dậy trèo lên góc núi trông xem thời quả là hai tên đầy tớ, mới cúi đầu nghĩ rằng cứ dùng phép này thời không bao giờ xong, gì bằng hãy thu phép lại, gọi hai chúng nó lên bàn tính rồi sẽ liệu. Phùng-Ngọc nghĩ vậy bèn thu phép lại, Hoàng Hán đương ở dưới núi khóc-lóc, thời chợt thấy gió lặng sóng yên, hiện ra một toà thổ-sơn, ngửa mặt lên trông thời quả thấy thày mình đứng ở trên đỉnh núi, hai người cả mừng liền chạy xồng-xộc lên núi ôm lấy Phùng-Ngọc khóc ầm lên, Phùng-Ngọc cũng khóc một hồi, rồi đỡ hai tên đầy tớ dậy mà rằng:

— Nay sự-thế đã lỡ đến thế này, dẫu khóc cũng vô ích song ta hỏi hai ngươi bị nó bắt từ bao giờ?

Hoàng Hán bèn thuật lại một hồi.

Phùng Ngọc nói:

— Sao nó lại tha cho mày để đến tương-kiến với ta?

Hoàng Hán lại đem lời quân-sư nói thuật lại đầu đuôi và bảo rằng:

— Nay đã mắc vào trong vòng họ, dẫu chắp cánh cũng khôn bay, tôi thiết nghĩ toàn lấy tính-mệnh là hơn, chẳng gì bằng hãy theo lời họ.

Phùng-Ngọc vùng lên cả giận mà rằng:

— Phùng-Ngọc này là con nhà danh-giá, dân nước Tổ-Việt, chết thì chết chớ lại đi theo giặc à! Hai chúng bay sợ chết thời mau mau xuống núi mà theo giặc, Phùng-Ngọc này đành chết ở đây đây!

Nói rồi liền rút gươm lên ngựa, muốn xông thẳng xuống núi, Hoàng Hán liều mình ôm giữ lại khóc lóc kêu van mà rằng:

— Hai chúng tôi nhờ Thái-công cùng Tướng-công coi thân như xương thịt. Tướng-công đã không muốn sống, Hoàng Hán này còn tiếc gì một chết! Song tôi thường nghe Tướng công nói chết cũng có lúc trọng như núi Thái cũng có lúc khinh như lông hồng. Tướng-công sao nỡ khinh thân chết như thế vậy.

Phùng-Ngọc nói:

— Thân ta như ngọc bích trắng, ta giữ cho trọn vẹn, không chịu để cho quân giặc nó làm dơ, nào có phải là khinh-sinh mà liều chết.