Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/82

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 80 —

Hoàng Hán thưa:

— Bẩm quân-sư, thày chúng con họ là Hoàng tên là Phùng-Ngọc người ở Trình-hương. Chúng con họ là Hoàng tên là Hán.

Quân-sư nói:

— Ta muốn tha cho mày để đến tương-kiến với thày mày, mày có chịu đi không?

Hoàng Hán nói:

— Nếu nhờ lượng quân-sư tha chúng tôi cho đến tương-kiến với thày tôi, tôi sao lại không dám đi.

— Song chủ mày còn dùng phép để ngăn giữ, mày vào yết-kiến y sao được?

— Bẩm quân-sư, phép của thày tôi, người ở ngoài trông vào mặt trong thời không thấy gì cả; song ở trong trông ra thời thấy cả mặt ngoài; quân-sư nếu tha tôi ra cho tôi đến dưới chân núi, thời thày tôi trông thấy tôi, tất là thu hết phép lại.

Quân-sư cả mừng mà rằng:

— Nếu được như thế, ta sẽ có một việc để bàn định với ngươi.

Nói rồi liền trỏ vào Mai tiểu-thư mà rằng:

— Vị tiểu-thư này, năm nay mới 19 tuổi, nhan-sắc thời ngươi đã coi thấy đó, lại còn có tài võ-nghệ không ai bằng, tất cả hàng nghìn, hàng vạn kẻ anh-hùng ở La-bàng này, đều phải chịu thua y cả, không có ai là đáng sánh đôi được. Mới rồi ta có độn xem một quẻ, thời hợp sánh đôi với chủ nhà ngươi vậy ta nhờ ngươi làm mối, nếu ngươi nói sao cho chủ ngươi nghe theo lời kết-thân này, thời không những là khỏi cái nạn táng-thân, mà lại được phú-quí không biết đến đâu nữa.

Hoàng Hán cúi đầu mà rằng:

— Chúng con xin đi nói được.

Đợi đến khi trời sáng rõ, Mai Anh sai tả hữu dẫn Hán, Thông hai người đến dưới núi xem, thời thấy lưng chừng núi như là ba-đào hùng-dũng, bích-lập như thành, Hoàng Hán trông lên chỗ sóng nước khóc oà lên. Khi ấy Phùng-Ngọc đang ngồi ở trong miếu ngẫm nghĩ, thấy quân đuổi theo không trèo lên được, biết rằng phép mình đã linh-nghiệm, song đã phải xông-đột đến nửa ngày mà lại không được ăn, thân-thể mỏi mệt quá, bèn lấy viên đá làm gối gối đầu, cả gan nằm liều ra đó ngủ đi một giấc, lúc tỉnh dậy mới nghĩ rằng: lũ chúng nó dẫu không trèo lên