Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/76

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 74 —

— Tên nào chạy ngựa kia, phải xuống ngay lập-tức, để ngựa lại đó.

Nói rồi liền vác đao xông lại toan chém. Phùng-Ngọc cả kinh vội vàng rút gươm ra đỡ, giao-chiến đến vài mươi hợp. Phùng-Ngọc bấy giờ tinh-thần phấn-chấn, múa gươm chém tên giặc ra làm hai đoạn, những tên tiểu-lâu-la sợ chay tan mất cả.

Thực là:

Bóng tà giục khách chân dồn bước,
Đường hẻm săn người giặc những toan.

Phùng-Ngọc dẫu thắng được một trận, nhưng trong bụng hoang-mang không kịp đoái tìm đến hai tên đầy tớ nữa, lại vội vàng quay đầu ngựa chạy, chạy độ năm sáu dặm, chợt nghe một tiếng súng nổ, còi trống vang lừng, có một đám quân chợt đâu đâm ngang ra, viên tướng đi đầu thời mặt đỏ như phún huyết, mắt tròn như nấm chiêng, tay cầm tràng-đao, tế ngựa xông ra, tiếng to như sấm, thét lên rằng:

— Tên nào đi kia phải để ngựa lại đó ngay lập-tức!

Phùng-Ngọc chạy không kịp, phải rút gươm ra nghênh-địch đánh nhau hơn 20 hợp, trong bụng đã thấy đói mà người đã hoảng hốt, khí-lực không được phấn-chấn, bèn quay ngựa chạy lạc-lõng. Tướng giặc thét lớn lên đuổi theo, Phùng-Ngọc đang lúc hoang-mang lại nghe thấy tiếng súng nổ, thời trông thấy một tướng thiếu-niên đầu đội mũ kim-khôi, mình mặc áo ngân-khải, tay cầm kích phương-thiên, đem một cánh quân tự mặt trong núi xông ra, thét to lên rằng:

— Mày có bay lên trời, cứ xông vào đây mà chơi!

Nói rồi, liền cầm kích nhằm đâm một nhát, Phùng-Ngọc vội vàng gạt ra, đánh nhau độ vài hợp thời tên tướng ở mặt sau đã đuổi theo lên gần kịp chực xông lại đánh. Phùng Ngọc đối địch không nổi, trong bụng kinh hãi nghĩ rằng: « Thôi ta chết ở đây rồi!» chợt đâu con ngựa của tướng ấy cưỡi sa-tiền vấp ngã. Phùng-Ngọc thừa được lúc ấy chạy rẽ ngang nhẩy vót ra ngoài vòng, chạy trốn, quân giặc đuổi theo kíp, trời đã gần tối, liệu rằng chạy cũng không thoát được, trông đàng trước có một cái núi đất bèn tế ngựa chạy lên, thấy trên núi có một cái miếu thờ thần, ngoài cửa miếu có một cái lô-hương bằng đá, đầy một lô-hương nước trong, Phùng-Ngọc bấy giờ cấp-bách, trí-