Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/54

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 52 —

này xin cắt tóc đi tu cho rồi, chớ không muốn trông thấy chư-tướng theo con đường phúc-triệt mà bại-hoại.

Công-chúa nói rồi liền rỏ đôi hàng nước mắt, chư-tướng cũng khóc.

Phù-Hùng nói;

— Chúng ta nên thể cái ý trung-trinh của Công-chúa, không nên làm càn để đau lòng công-chúa.

Chứ-tướng đều khóc mà lui ra.

Nói về Dương Kiệt lấy được vàng bạc trở về đến tỉnh-thành vào ra mắt Súc-Nục, đem những đồ lấy được dâng lên. Súc-Nục nói:

— Đó là công của nhà ngươi, bản-chức hãy ban kỷ-lục cho nhà ngươi một lần, còn những đồ lấy được thời chia làm hai phần: Nhà ngươi lấy một phần; còn một phần thời quân-phân cho các tướng-sĩ. Từ đây về sau cứ ba tháng một lần đi tuần-xét, mỗi lần thêm binh 300 người. thêm đến 1200 người, bấy giờ bản-chức sẽ có kế-sách.

Dương Kiệt lĩnh mệnh lui ra, rồi cứ theo lệnh mà làm.

Nói về trại Gia-Quế phải bốn năm lần cung-ứng về quân lính tuần-sát phí-tổn nhiều lắm dần dần kiệt-quệ mãi đi. Lý công-chúa lo sợ, gọi Phù-Hùng vào thương-nghị mà rằng:

— Quan quân cứ mỗi lần đến tuần sát thời ta phải cung-ứng, sau này mỗi một lần hao hụt mãi đi, ta không thể cung-ứng được nữa, thời công-lao trước chẳng hoài đi mất ru? Chẳng hay cữu-phụ có kế-sách gì, làm cho nảy tiền bạc ra, thời mới không đến nỗi thúc-thủ?

Phù-Hùng nói:

— Sao lại không có kế-sách. song phải nghe theo lời tôi mới được, chỉ sợ nói ra thời công-chúa lại không chịu làm mà thôi.

Công chúa nói:

— Chỉ trừ có mưu phản-bạn, còn thời xin vâng theo mệnh cữu-phụ cả,

Phù-Hùng nói:

— Kế-sách của tôi có thể lấy được tiền bạc mà lại không mang tiếng là phản-nghịch, thực là chí-công chí-đáng lắm!

— Công-chúa nói: